Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hấp diêm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 3

Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 3

Phần 29: Can Mộc Khắc Tỳ Thổ

Tư Vong Ưu cùng hai vị hầu cận trung thành lập tức lộ vẻ vui mừng, vị đại tỷ này quả nhiên lòng ngay miệng lẹ, đã nói ra hết lời bọn họ muốn nói.
Sắc mặt Từ Đình Phụ lại tỏ ra buồn bã, có vẻ lúng túng xấu hổ.

Tần Lâm đã hiểu đại khái trong lòng, nhưng vẫn cố ý làm bộ như không biết, thỉnh giáo y:

– Vì sao hiền điệt lộ vẻ khó khăn như vậy? Đại Minh ta thiên uy hiển hách, tuy xa tận chân trời góc biển, chỉ cần người có lòng hướng Trung Hoa đều là con dân của triều ta, phàm là bọn chuột nhắt làm bậy phải tru diệt hết. Chẳng lẽ không nên báo thù tuyết hận cho Tư gia, đả kích đám cường đạo Mãng Ứng Long, đoạt lại quốc thổ bị xâm chiếm hay sao?

Từ Đình Phụ thở dài thật dài:





– Nói thì dễ lắm, vì chuyện của Mộc Triều Bật, triều đình làm khó Mộc gia không ít. Trương Tướng gia vất vả lắm mới thực hiện kế thay mận đổi đào, hạ ngục Mộc Triều Bật, cho Mộc Xương Tộ lên thay, nhờ vậy mới tiêu trừ mối họa, cho nên triều đình không mấy bằng lòng động binh ở Vân Nam…

Thì ra Kiềm Quốc Công đời trước Mộc Triều Bật hoành hành bất pháp, chuyên quyền tác oai tác quái ở Vân Nam, làm ác rất nhiều, có khí thế hùng mạnh. Triều đình lo lắng xử trí một mình Mộc Triều Bật sẽ dẫn tới Kiềm Quốc Công phủ chống cự, lo lắng Kiềm Quốc Công phủ bất ổn, các Thổ Ty Vân Nam nhân cơ hội làm loạn, cho nên không làm gì được Mộc Triều Bật.

Sau đó nhờ Trương Cư Chính nghĩ biện pháp, hạ chỉ vời Mộc Triều Bật tới kinh sư bắt nhốt, đồng thời tuyên bố để cho con Mộc Triều Bật là Mộc Xương Tộ thừa kế địa vị Kiềm Quốc Công.

Như vậy đã xử lý được tội của Mộc Triều Bật, cương kỷ triều đình được nêu cao, mà Vân Nam Mộc gia cũng biết được triều đình chỉ nhằm vào một mình Mộc Triều Bật phạm tội, cũng không ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý của toàn Mộc gia. Cả quá trình giải quyết chuyện này vững vàng ổn thỏa, không gây nên sóng gió gì, những Thổ Ty Vân Nam dưới quyền Mộc gia cũng không có cơ hội tạo phản làm loạn.

Nếu như bây giờ lại tiếp tục động binh ở Vân Nam, vậy phải tăng cường quyền thế Mộc gia, vạn nhất Mộc Xương Tộ lại phát triển lớn mạnh, đối với triều đình chẳng phải là giẫm lên vết xe đổ hay sao?

Cho nên từ trung ương triều đình đến quan văn Tuần Phủ Tuần Án Vân Nam đều lấy thái độ thỏa hiệp mềm dẻo để đối phó Miến Điện Mãng Ứng Long ép người quá đáng, nguyên nhân chủ yếu là vì như vậy.

Dứt lời, Từ Đình Phụ quay mặt sang, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Tư Vong Ưu. Đường đường tiểu công gia, đại quan triều đình nhất phẩm, ở trước mặt hậu duệ trung thần lại dâng lên xấu hổ trong lòng.

Thì ra là như vậy! Tần Lâm sờ sờ mũi:

– Phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý thật sự ghê tởm, đánh y một trận còn chưa hết giận, nếu dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, lão tử thật cảm thấy không cam lòng… Tư Vong Ưu tiểu muội muội, muội nói ta nghe, Miến Điện tiến cống bạch tượng là của nhà muội, vì sao lại tiến cống vào triều đình?
– Ca ca nói Cảm Trụ phải không…

Nhắc tới bạch tượng, khuôn mặt nhỏ nhắn sầu khổ của Tư Vong Ưu rốt cục hiện ra nụ cười hiếm thấy, hơi có vẻ kiêu ngạo nói:

– Chúng ta ở phía Nam, số lượng voi có hàng ngàn hàng vạn, nhưng cũng chỉ có Cảm Trụ nhà ta là bạch tượng thần thánh, tượng trung chi vương. Mặc dù Mãng Ứng Long tự xưng Bạch Tượng Đại vương, nhưng trong tay không có một con bạch tượng. Tuy rằng bây giờ tuổi Cảm Trụ còn nhỏ, nhưng tương lai trưởng thành sẽ vô cùng lợi hại. Từ nhỏ phụ thân đã ban Cảm Trụ cho ta, nó theo ta chơi, lấy vòi phun nước, hì hì…

Tư Vong Ưu đắm chìm trong hồi ức hạnh phúc ngọt ngào, lúc ấy nó đang chung sống với phụ thân, mẫu thân cùng ca ca tỷ tỷ còn có bạch tượng Cảm Trụ làm bạn, khiến cho khóe miệng bé gái khẽ nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

Mặc dù quốc cừu gia hận làm cho nó sớm hiểu được nhân tình ấm lạnh, nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa bé gái chưa tới mười tuổi, nhắc tới bạch tượng mến yêu bèn tự nhiên nói chuyện, thật ra cũng chưa trả lời câu hỏi của Tần Lâm.

Nhưng người nào lại nhẫn tâm cắt đứt hồi ức đẹp đẽ của nó? Mạnh Dưỡng Tư gia một nhà trung nghĩa, cha mẹ huynh tỷ của Tư Vong Ưu thảy đều hy sinh tráng liệt, nếu như có thể vĩnh viễn để cho nó sống vui vẻ trong hồi ức như vậy, bất kể Tần Lâm, Từ Tân Di hay là Từ Đình Phụ đều bằng lòng ngồi đây với nó vô thời hạn.

Đáng tiếc rốt cục cũng chỉ là hồi ức, cuối cùng hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào cũng bị thực tế tàn khốc thay thế, cái miệng nhỏ nhắn của Tư Vong Ưu khẽ chu, nước mắt ngân ngấn chực trào ra:

– Sau đó… Sau đó nhà của ta huyết chiến thất bại, Cảm Trụ cũng bị ác tặc Mãng Ứng Long bắt đi. Hừ, nó bất quá chỉ là một con voi nhỏ chưa trưởng thành, nếu nó lớn thêm chừng ba tuổi nữa, voi chiến của Mãng Ứng Long làm sao có thể đánh thắng được nó? Nhất định nó thừa sức đưa ta chạy trốn, nó… nó vốn chính là voi chiến.

Voi chiến? Tần Lâm thất kinh, vốn là thấy độ lớn thân thể bạch tượng cũng không chênh lệch mấy với những con voi khác, còn tưởng rằng nó là voi đã trưởng thành, không ngờ rằng chỉ là voi con.

A, voi con đã lớn như vậy, tương lai trưởng thành nhất định hết sức uy vũ hùng tráng!

Tần Lâm lại hỏi thăm võ sĩ Ngạt Trung cùng bảo mẫu A Nang, biết được bạch tượng đúng là thánh vật trên bán đảo Trung Nam, bình thường không thấy xuất hiện. Tư gia tình cờ bắt được bạch tượng này trong một khu rừng rậm, là con duy nhất trong các nước các Thổ Ty những năm qua.

Nó không chỉ có trân quý, còn là vương giả trời sinh trong loài voi, vạn phần trung thành đối với chủ nhân, tuyệt không phản bội, ôn hòa tới mức có thể trở thành bạn chơi của trẻ con. Sau khi trưởng thành làm voi chiến lại lực mạnh vô cùng, xung phong hãm trận đánh đâu thắng đó, những voi chiến khác đều không phải là đối thủ của nó.

Chính vì vậy, quốc vương Mãng Ứng Long Miến Điện Đông Hu vương triều tự xưng hiệu là Bạch Tượng Đại vương, cũng có chỗ tương đồng với Hoàng đế Trung Nguyên tự xưng Chân Long thiên tử.

Con voi có thể sống trên trăm tuổi, phải chừng mười tuổi mới là trưởng thành, mười bảy mười tám tuổi mới đạt tới đỉnh phong hình thể cùng lực lượng. Con bạch tượng này của Tư gia cùng tuổi với Tư Vong Ưu, năm ngoái lúc tác chiến cùng Mãng Ứng Long vừa mới vừa chín tuổi, chẳng qua là một con voi còn nhỏ, lực lượng thân thể chưa đủ, cho nên mới bị quân địch bắt sống.

– Nếu là voi chiến, như vậy các ngươi dùng biện pháp gì chỉ huy nó chiến đấu?

Tần Lâm đưa ra câu hỏi mang tính mấu chốt.

Tư Vong Ưu chớp mắt một cái:

– Đương nhiên là tiếng trống, cũng giống như quân đội thiên triều, cổ tiến kim thối. Đúng rồi, bọn Mãng Ứng Long thổi còi voi, thính lực của voi rất tốt, lại vô cùng thông minh, ta nói gì với Cảm Trụ nó cũng nghe hiểu được.

Nếu như là cổ tiến kim thối, vậy không có gì khác biệt với Tuần Tượng sở gõ chuông chỉ huy voi. Tần Lâm nhớ lại tình hình lúc Cảm Trụ nổi điên, có thể xác định lúc ấy tuyệt đối không có ai gõ chuông đồng, ngược lại cuối cùng Ôn Đức Thắng gõ chuông đồng, Cảm Trụ mới dần dần bình tĩnh lại.

Sờ sờ mũi, Tần Lâm suy nghĩ một hồi:

– Như vậy, còi voi là gì?
– Bẩm đại lão gia, ở đây tiểu nhân vừa khéo có một cái…

Võ sĩ Ngạt Trung lấy trong bọc hành lý ra một cái còi voi, giải thích thật ra đây chính là một loại nhạc khí mà dân địa phương thường dùng.

Còi voi là một ống trúc đen như mực, trên có lỗ, Tần Lâm ra hiệu bảo Tư Vong Ưu thổi, chỉ nghe tiếng còi vang lên sắc bén chói tai.

Tần Lâm nhíu mày một cái, lúc trước hắn nghe được thanh âm cảm thấy rất buồn bực, rất thấp, pha lẫn trong thanh âm huyên náo hỗn tạp của rất nhiều người xung quanh, hết sức không rõ ràng. Cho nên tuyệt đại đa số quản tượng cùng binh tốt Tuần Tượng sở đều không chú ý tới, tuyệt đối không phải là loại thanh âm bén nhọn chói tai này.

Đang suy nghĩ tỉ mỉ, thình lình tiếng vó ngựa vang lên ngoài đường cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Lâm. Hồng Dương Thiện thay mặt hắn tọa trấn Nam Nha mang theo Cẩm Y Hiệu Úy, đầu đầy mồ hôi chạy tới:

– Tần trưởng quan, cuối cùng tìm được ngài rồi, Lưu Đô Đốc có chuyện không tìm được ngài, đang nổi giận ở Bạch Hổ đại đường!

Tần Lâm không nhanh không chậm uống trà:

– Để cho y nổi giận đi, mùa Xuân dương khí gia tăng, Lưu Đô Đốc âm dương không điều hòa, nếu là can khí uất kết, đến lúc đó can Mộc khắc tỳ Thổ, sinh ra bệnh sẽ không tốt.

Từ Tân Di phì cười một tiếng, toét miệng vô cùng vui vẻ.

Từ Đình Phụ cũng không nhịn được mỉm cười một tiếng, cảm thấy vị tiểu cô gia này quả thật là thú vị. Lưu Thủ Hữu tự phụ danh thần, tâm cơ thâm trầm, nhưng bất hạnh gặp vị cô lão gia này của Từ gia chúng ta, sợ rằng cũng không thể làm gì được.

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh đưa Từ Đình Phụ đi, lại bảo Từ Tân Di an bài chủ tớ ba người Tư Vong Ưu ở phủ đệ của mình, đề phòng bọn Mãng Ứng Lý hung hăng trả thù, sau đó mới chậm rãi đi tới nha môn Cẩm Y Vệ.

– Trưởng quan chúng ta thật là bình tĩnh.

Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan tặc lưỡi than thở luôn miệng.

– Sửa đổi một chút tính tình bộp chộp của các ngươi, đi theo trưởng quan học hỏi…

Hồng Dương Thiện cười cười:

– Nói không chừng đến lúc nào đó sẽ được thăng lên Thiên Hộ, Chỉ Huy…

Nghe thấy câu này, tim hai lão xảo quyệt lập tức đập thình thịch như trống trận, ánh mắt trở nên nóng bỏng, vẻ bộp chộp xốc nổi giảm đi không ít.

Bạch Hổ đại đường Cẩm Y Vệ, Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó chưởng Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu Lưu Đại lão gia, đối diện một đám thuộc hạ đường thượng quan cẩm y lửa giận cao bốc ba trượng:

– Họ Tần kia càng ngày càng vô lễ, tự tiện mang nữ quyến đi Tuần Tượng sở chơi đùa, còn chọc xảy ra án mạng. Sau đó không có chuyện gì lại đánh cả cống sứ Miến Điện, nếu như tuyệt triều cống, gây ra tai họa biên quan, để xem hắn ăn nói thế nào.

Một đám đường thượng quan cẩm y câm như hến, Ôn Đức Thắng Ôn Thiêm Sự quản Tuần Tượng sở trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nghe ý tứ Lưu Đô Đốc trách tội Tần Lâm cũng nhiều hơn trách tội mình, y thở phào nhẹ nhõm, muốn giảm đi trách nhiệm một chút bèn nhắm mắt nói:

– Xin Lưu Đô Đốc bớt giận, bạch tượng mà Miến Điện tiến cống kia vốn vô cùng ngoan ngoãn, không biết sao lại đột nhiên nổi điên, quả thật không ngờ. Hơn nữa nhìn tình hình lúc ấy, tựa hồ là quản tượng Hoa lão thung nhận ra được cái gì không ổn, muốn tố cáo với Tần trưởng quan, đột nhiên bị hung đồ hạ thủ, lợi dụng con voi giết người diệt khẩu…
– Nói nhăng nói càn!

Lưu Thủ Hữu vung ống tay áo, gằn giọng nói:

– Bạch tượng Miến Điện tiến cống cát tường, dù sao chẳng qua là một súc sinh, làm sao có thể nghe người ta ra lệnh nổi điên giết người? Rõ ràng là ngươi cùng họ Tần thoái thác trách nhiệm, hơn nữa chính là súc sinh gây họa, cũng không trách được cống sứ Miến Điện, vì sao họ Tần đi đánh cống sứ ngoài đường như vậy?

Ôn Đức Thắng bị dọa sợ đến cả người run lập cập, ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Đột nhiên bên ngoài Bạch Hổ đại đường có người lười biếng nói:

– Lưu Đô Đốc, mùa Xuân dương khí lên cao, nếu là âm hư hỏa vượng cũng không thể vọng động ngọn lửa vô danh! Cần phải biết can thất tiết ra, khí uất hóa hỏa sẽ làm cho đau đầu, hôn mê nóng bức, đầu gân nổi lên, tròng mắt đỏ vàng, lưỡi khô miệng đắng, thậm chí là hai tai không thông, vô cùng bất lợi với đạo dưỡng sinh.

Tần Lâm vừa nói vừa ung dung tiến vào Bạch Hổ đại đường.

Nghe hắn nói như vậy, đám đường thượng quan cẩm y không nhịn được nhìn Lưu Thủ Hữu, bây giờ vị này cẩm y Đô Đốc trán nổi gân xanh, ánh mắt đỏ ngầu, cũng gần giống như tình cảnh Tần Lâm vừa nói: Đầu gân nổi lên, tròng mắt đỏ vàng. Trong lòng bọn họ không nhịn được cười, nhưng không dám cười ngay trước mặt Lưu Thủ Hữu, ai nấy nhịn đến nỗi đau bụng.

– Trời ơi không tốt, Lưu Đô Đốc chớ trách, hạ quan tuổi cao đau bụng, cáo lui trước một chút!

Một lão Chỉ Huy Đồng Tri tóc bạc phơ đang ôm bụng bỏ chạy ra bên ngoài. Còn chưa qua khỏi ngưỡng cửa đã thấy vai lão giật giật từng hồi, rõ ràng là đang cười như điên dại.

Cơ mặt Lưu Thủ Hữu giật giật một hơi, lại không phát tác được, Chỉ Huy Đồng Tri kia lớn tuổi, thâm niên cực cao, hơn nữa tự biết tấn thăng vô vọng cũng chỉ còn chờ cáo lão. Chẳng lẽ ngươi làm cẩm y Đô Đốc, ngay cả lão nhân gia đau bụng cũng không cho phép?

Lạnh như băng nhìn Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu ngoài cười mà trong không cười:

– Tần tướng quân có vẻ tinh thông y đạo, không trách không tỏ ra sợ hãi chút nào. Nếu như gây ra tai họa bị cách chức, làm lương y du phương đầu đường xó chợ cũng có thể nuôi gia đình, ha ha ha…

Tần Lâm giả vờ không hiểu Lưu Thủ Hữu châm chọc, hết sức thành khẩn nói:

– Nếu như thật có ngày đó, Lưu Đô Đốc có bệnh can Hỏa, kéo đàm gì, hạ quan nhất định tới cửa chữa trị cho ngài, niệm tình chúng ta từng là cấp trên thuộc hạ.

Lưu Thủ Hữu dở khóc dở cười, thầm nhủ trong lòng ta cũng không dám uống thuốc của ngươi, chớ ra phương thuốc bừa bãi độc chết ta đã là may mắn.

– Chớ nên nói nhảm…

Sắc mặt Lưu Thủ Hữu nghiêm nghị:

– Tần Lâm, bản thân ngươi gây chuyện đã đành, thân phận vị kia tôn quý tới mức nào, ngươi thật là gan lớn tày trời, dám tự tiện dẫn nàng đi cỡi voi như vậy, lỡ như gây ra họa, đừng để liên lụy bản quan.

Tần Lâm kinh hãi trong lòng, cũng biết chuyện mình mang Chu Nghiêu Anh ra cung giấu giếm được người khác, nhưng không gạt được mấy tên đầu lãnh đặc vụ như Lưu Thủ Hữu, Phùng Bảo.

Bất quá hắn cũng không sợ hãi, cười hì hì nói:

– Lưu Đô Đốc quá khách sáo rồi, voi vốn là vật của triều đình, xem thử một phen cũng không sao. Cho dù là lớn chuyện tới trước mặt Lý Thái hậu, cùng lắm thì bản quan mặt dày nghe mắng một trận, cũng không tới nỗi liên lụy tới Phùng Đốc Công cùng Lưu Đô Đốc.

Loại chuyện giống như Công chúa tự mình ra cung, nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ. Bất quá Lý Thái hậu vẫn mơ hồ áy náy với Chu Nghiêu Anh, Từ Tân Di lại là thân thích nhà mẹ, suy đoán Lý Thái hậu cũng sẽ không trách phạt quá mức.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng
Chính sách bảo mật | Điều khoản sử dụng